Trekking Tà Năng- Đừng kẹt ở Tà Năng

Author

Date

Category

12 tiếng đồng hồ mất phương hướng lội bộ trên những cung đường khúc khuỷu, bê bết sình lầy dưới cơn mưa, 12 tiếng đồng hồ căng người vượt qua những dốc đèo hiểm trở- ngoằn ngoèo, 12 tiếng để băng qua những con nước lũ như muốn ngoạm hết thân thể, 12 tiếng vật lộn với sự kháng cự của cơ thể và giới hạn chịu đựng của bản thân trong sự giận dữ, gầm gừ của mẹ thiên nhiên. Cơn sốt 40 độ đến mấy ngày sau chuyến đi vẫn còn nặng trịch trong lúc tôi viết những dòng này nhưng Tà Năng – Phan Dũng không chỉ có thế, nó còn là hành trình để đời khiến tôi phải ghi nhớ bởi những kì niệm mà nơi đây mang đến.

“One day you’ll leave this world behind , So live a life you will remember.” – Nếu biết rằng ngày mai chúng ta không còn tuổi trẻ, vậy tại sao không dùng khoảng thời gian này để ghi dấu lại thế giới bằng những hành trình khiến bản thân cảm thấy thỏa mãn, sung sướng vì đã trải qua. Và trekking giữa thiên nhiên là thứ tôi chọn cho trải nghiệm du lịch tiếp theo mà theo tôi đó là thứ cảm giác mà ai trong chúng ta cũng nên một lần thực hiện cho tuổi trẻ mình.

Dù mê du lịch, thích khám phá, nhưng thú thật trekking chưa bao giờ là lựa chọn của tôi, và Tà Năng – Phan Dũng càng không, vì ít ra những thông tin về các sự cố trên cung trekking này làm bản thân tôi thật sự ái ngại. Lại một lần nữa, sự tình cờ mang a Lead dễ thương với lời cam kết lo tận nơi – chơi tận chỗ từ A-Z cho cả đoàn suốt hành trình trải nghiệm cung trek đẹp nhất VN và sự ủng hộ nhiệt liệt của 6 người bạn cùng tham gia khiến tôi không thể lắc đầu.

 

 

 

 

Tà Năng -Phan Dũng cái tên quá quen thuộc với những phượt thủ yêu thích việc khám phá giới hạn bản thân hay tìm quên những bộn bề cuộc sống chốn thị thành, hoàn toàn rời bỏ cuộc sống hiện đại, không vương một chút dấu vết của cuộc sống thành thị đầy khói bụi để hòa vào cuộc sống giữa thiên nhiên hùng vĩ cùng những khoảng trời lí tưởng với những đồng cỏ bất tận, mây ngàn cao vút, hoàng hôn nuốt chửng cả chân trời. Nghe có vẻ thơ mộng và dễ dàng nhưng nó chỉ đúng với những team có kinh nghiệm trekking nhiều, team tôi vì có quá nhiều bạn lần đầu trek nên chúng tôi chọn cung Tà Năng – Tà Năng, cung đường dễ nhất được lựa chọn trong lần này..

Hành trình giông bão ấy bắt đầu với ngày đầu khá nhẹ nhàng như bất kì bộ phim ngôn tình bạn hay bắt gặp trên tivi thật thơ mộng…

 

Chỉ cần nghĩ đến cung đường ôm trọn mấy núi với những đồi cỏ cháy, sự sung sướng như căng tràn trong đầu tôi, tôi không thể kiềm hãm được nhữg thổn thức & nôn nao về một buổi mắt mở mắt dậy và thấy ánh bình minh ngang tầm mắt tỏa sáng cả đất trời..Và rồi hành trình gian nan đầy nguy hiểm hơn cả cung trek cũng đã đón chào chúng tôi…

Trời bắt đầu mưa lất phất ở đoạn đường đầu, tôi nghĩ thầm một chút drama cho khởi đầu chuyến đi cũng không tệ nhưng càng lên cao mưa càng nặng hạt, đường trơn trượt hơn nhiều. Phải lội qua từ những địa hình thoài như ruộng lúa, đồi cafe, rừng thông đến những dốc đứng 60-70 độ dài vô tận, hay những triền núi đường đi chỉ bằng gang tay tôi cũng không nhớ mình và những người bạn đồng hành đánh vật sóng soài ra giữa những vũng nước bao nhiêu lần bởi những cú trượt chân bất ngờ. Sự mệt mỏi về thể xác & những hiểm trở không khỏi khiến cả đoàn ngao ngán muốn từ bỏ nhưng đôi chân của cả team vẫn vững vàng.

Quái thú ở rừng Tà Năng có khả năng mang vác nước, đồ ăn, lều trại và tỷ tỷ thứ khác

 

Cả team nghỉ ăn trưa

Dốc Cọp – đoạn đường khó khăn nhất.

Sở dĩ Dốc Cọp được mệnh danh là khó khăn nhất bởi đây là đoạn đường dốc ngược có độ trơn trượt cao đến cả những nam thanh niên khỏe mạnh cường tráng trong đoàn cũng phải lắc đầu ngao ngán.Vì đường lầy lội nên mỗi bước di chuyển làm đôi giày của chúng tôi như nặng gấp 10 lần bởi bao nhiêu bùn lầy thi nhau bám víu.

Team cực kì xì teenNhững đoạn đường tiếp theo cũng vất vả không kém.Những tấm hình sống ảo kéo bao cảm xúc hạnh phúc, mong chờ trở về…cảm giác vượt qua được những thử thách khiến chúng tôi phấn khích hơn bao giờ hết.

Sau mấy tiếng trek, biên giới cột mốc ba tỉnh như một sự tán thưởng xứng đáng cho bao công sức cả đám bỏ ra

Tìm cho cả team một chỗ cắm trại tốt nhất, chúng tôi bắt đầu dựng lều cùng nhau… Quên hết cái lạnh và mệt mỏi, cả bọn thầm tạ ơn vì ít ra đã có một nơi trú chân an toàn đêm nay… Mặc cho trời vẫn mưa rả rít không ngừng, chúng tôi thay quần áo và hong khô đồ đạc. Bếp lửa đã dựng, không cần cao lương mỹ vị, chỉ gà và thịt được nướng vội vã trong ánh lửa đơn sơ cũng đủ ấm bụng..

Cùng nhau dựng lều

Tranh thủ trong thời gian này chúng tôi chạy lên đỉnh đồi cao nhất, ngắm nhìn khung cảnh đẹp nhất của ngày hôm nay.

Shit bò everywhereT.T

Nếu ai hỏi tôi rằng kỉ niệm nào có thể đáng nhớ nhất sau khi rời giảng đường đại học thì chắc đó là kỉ niệm tôi chắt chiu được chuyến đi này: là khoảnh khắc sẻ chia từng chút ấm áp tỏa ra từ ánh lửa leo lắt cùng những người bạn tri kỉ rồi cùng nhau nhâm nhi từng miếng thịt nướng thơm lừng chưa kịp chín hết rồi nhấm nháp từng ly rượu sữa. Là khoảnh khắc cùng chơi boardgame, nghe vài bản nhạc indie, cười đùa và quên hết ngày tháng. Chúng tôi đã cùng viết lên thêm một chương mới của thanh xuân, ngày vui ấy đâu dễ có lần thứ 2 trong đời. Không phải dễ dàng tìm được những tri kỉ đồng điệu và càng không dễ tìm những người mang đến nhiều kỉ niệm như vậy. Cuộc sống ngẫm lại thật hay, rốt cuộc hạnh phúc không đến từ những thành tựu về danh vọng & tiền tài, mà đôi khi chỉ là gặp & đi cùng những con người kiến tạo nên tuổi trẻ cùng mình.

Chúng tôi đã cùng viết lên thêm một chương mới của thanh xuân, ngày vui ấy đâu dễ có lần thứ 2 trong đời

Chiều hoàng hôn tuyệt đẹp

Ngày tiếp theo

Tiếng gió thét xé toạc bầu trời lẫn trong tiếng mưa rả rít không dứt buộc chúng tôi lo lắng về đoạn đường về

Những phương án xấu nhất trong đầu được vẽ ra liên tục, câu hỏi được đặt ra cho tôi lúc này là không biết có phải ở đây thêm 1 ngày nữa không? Tại sao lại ở đây? Chúng tôi còn tin rằng lúc này lẽ ra cả bọn phải cùng nhau sì sụp ly sữa đậu nành ấm nóng và nhóp nhép tận chục cái bánh tráng nướng cho hả hê ở góc phố nào đó ở Đà Lạt chứ không phải ngồi đây cùng nhau trong cái lạnh giá và chờ đợi một phương án thoát khỏi nơi này. Lead team xuất hiện hối thúc cả bọn nhóm lửa nấu mì ăn sáng và chuẩn bị cho một hành trình xuống núi dự đoán không hề êm xuôi.

Những cuộc trò truyện trên trời dưới đất đến cả những dự định, bao kỉ niệm riêng tư, bao nhiêu lời khuyên cuộc sống, hay bao nhiêu bài hát mà chúng tôi kể cho nhau nghe xuyên suốt chặng đường là thứ động lực duy nhất khiến tôi và mọi người cảm thấy hành trình như rút ngắn lại và dễ chịu hơn

 

“Muốn đi nhanh hãy đi một mình, Muốn đi xa hãy đi cùng nhau”

Vì có đoạn cầu ngập nước nên Lead đã chọn đoạn đường khá mới mẻ

Những ruộng lúa ngút ngàn cùng bãi cỏ cháy con suối nhỏ đẹp đẽ cũng xem như 1 sự an ủi dịu dàng.

Ra khỏi rừng khi đồng hồ điểm 3h chiều, thở phào nhẹ nhỏm vì tạm thời mọi thứ đã ổn, chúng tôi tắm giặt ăn uống và tiếp tục chơi ma sói giết thời gian đợi chuyến xe hi vọng chở chúng tôi về lại SG

Khoảng 1 giờ sau, anh tài & porter trở về với sắc mặt như đông cứng lại bởi nhưng tình huống ngàn cân treo sợi tóc vừa qua: trời mưa sấm chớp, gió giật mạnh suýt nữa thì anh bị mất mạng vì nước cuốn trôi

Chỉ cần 1 cái sẩy chân mọi người phải trả giá bằng mạng sống

Chưa kịp ăn mừng thì khởi hành được 1 đoạn xe lún bánh…Sau hồi lâu tiếng trầy trật, xe được kéo ra khỏi chỗ lún nhờ sự tiếp sức của người dân nơi đây và đành phải gửi nhờ nhà dân

Tất cả như đang chạy đua với nước vì chỉ cần đi chậm một chút khi cầu ngâp sâu thì cơ hội quay về của cả bọn càng mong manh hơn

Trong phút chốc, câu chuyện về cô gái trẻ đã bỏ mạng vì bị nước cuốn ở Tà Năng- Phan dũng 10/2017 chợt xuất hiện trong suy nghĩ của chúng tôi trong hỗn loạn những cảm xúc: lo lắng, hoang mang, sợ sệt. Dù vậy, cả bọn ý thức được chỉ có cách chiến đấu & đối mặt để sinh tồn, chúng tôi phải thật sự tỉnh táo nghe theo sự chỉ đạo của người dân nơi đây. Tôi nhớ mãi, những cái đan tay siết chặt, đoàn kết luồn lách, lần theo nhau để sang bờ bên kia như thắp lên ý chí sống còn của mỗi người ..

Trời tối dần hơn, tin xấu càng đến dồn dập hơn như kiểu cả thế giới đang quay lưng với bạn vậy, cầu A ngập ngặng, cầu B ngập tới cổ, cầu C bla bla…nói nghiêm túc & chính xác hơn là toàn bộ hệ thống cầu đã thật sự bị nhấn chìm trong biển nước. Cái lạnh & kiệt sức như tiêu diệt hết mọi cảm xúc của tôi, tôi không nhớ mình vượt qua biết bao đồi núi lên xúống ko ngừng nghỉ, lao vút qua bao nhiêu con đê, dàn kẽm sắt, băng qua bao nhiêu đồi café,cà chua bát ngát trong suốt 3-4 tiếng. Cứ ngỡ đã yên vị trên chiêc máy cày là phần thưởng cho 15 người ngoan cường khi mà chân đã mỏi, cơ thể mềm oặt vì dầm mưa quá lâu, nhưng 1 lần nữa tin không may lại đến:  2 cây cầu duy nhất giúp chúng tôi qua bờ bên kia hoàn toàn tê liệt, rời khỏi chiếc xe máy cày và tự lội qua bên kia dòng nước là cách duy nhất lúc bấy giờ. Cảm giác cứ như chỉ cần 1 chạm chân là đến cửa thiên đường thì lại hụt giờ rơi vào hố địa ngục chắc là đúng khi nói về tình huống ấy. Một lần nữa, chúng tôi trao trọn niềm tin vào những cái nắm tay để cùng nhau vượt qua cây cầu với trời đen như mực

Con đường về nhà chưa bao giờ mù mịt & dài đến thế. Tôi thèm những miếng thịt nướng thơm lừng cùng ly rượu sữa ngon lành mà mới hôm qua thôi tôi còn chén thỏa thuê, tôi nhớ cả tô mì gói nóng hổi cùng ly café buổi sáng đầy sảng khoái, nhớ túp lều tạm bợ ấp ủ hơi ấm cùng các cô bạn thân. Sao giờ đây, tất cả chỉ còn là một màu đen tối và con đường dài vô tận đi mãi đi mãi không thấy tới

Tôi chỉ thật sự tin rằng mình còn sống khi ánh sáng chiếc xe máy rọi thẳng vào mình Vừa bước lên xe thì bánh xe bị bể, nhưng dường như hiểu sự kiệt sức sau 1 ngày bê bết, người dân địa phương vẫn không quản ngại chở chúng tôi với tốc độ đáng kinh ngạc. Bước chân vào nhà, tôi hoàn hồn nhận ra “Ơn trời! tôi đã thoát khỏi Tà Năng đầy ngoạn mục”. Tôi đã thật sự đấu tranh cho sự sinh tốn của mình, dù không biết mình đã làm gì để tạo ra điêu thần kì ấy là như thế nào, nhưng ắt hẳn nó đáng để tôi kể về thời tuổi trẻ của mình về 12 tiếng sinh tồn hôm nay

Đợt bão lịch sử mà người dân Tà Năng nơi đây, người đồng bào, hay các anh porter kinh nghiệm đầy mình cũng thốt lên rằng ” Anh sinh ra và lớn lên ở đây hai mươi mấy năm rồi Tà Năng chưa bao giờ mưa lũ lụt nặng như hôm nay”

Ở lại xã Tà Năng thêm một ngày nữa với thời tiết nắng ráo, với những kỉ niệm bên nhau khó quên: Cùng nhau đi chợ, cùng nhau nấu ăn, cùng vui cùng cười .

Tự do như mây ngàn
Mình phiêu du non ngàn
Dẫu trần gian bao la đến đâu

Không biết phải mất bao nhiêu năm thì Tà Năng mới lại đón nhận trận lụt như thế này, nhưng chắc chắn có lẽ phải mất cả một thời gian dài nữa chúng tôi mới tự tìm kiếm cho mình một cuộc hành trình ấn tượng khó quên như thế này lần thứ hai. Không biết gọi tên chuyến đi này là gì mới xứng đáng với biết bao điều kỳ diệu nó mang lại nhưng thật sự chúng tôi cảm thấy mình may mắn vì đã có thể trải nghiệm một hành trình không phải ai cũng dễ dàng chạm đến, không phải ai cũng có thể trek trong thời tiêt bão lũ như vậy, và cũng không phải ai cũng may mắn có những kỉ niệm khó quên cùng mảnh đất nơi đây

Cảm ơn mọi ngừoi vì một hành trình tuyệt vời, với những trải nghiệm không tưởng, pha trộn bao cảm xúc khó quên trong kí ức về một tuổi trẻ liều lĩnh nhưng cũng thật thú vị.

 

2 COMMENTS

About Me

Mình là Kenly Trương, cô gái khởi nghiệp từ năm 18 tuổi với đam mê kinh doanh thời trang, yêu thích leo núi và du lịch. Với mình, còn trẻ phải luôn có khát vọng, phấn đấu và mỗi ngày trôi qua, mình mong muốn chia sẻ, làm được nhiều điều ý nghĩa.

Hãy cùng mình trải nghiệm những chuyến đi của tuổi trẻ. Vì tuổi trẻ đã qua đi thì sẽ không bao giờ trở lại và bạn phải sống như thế nào để không bao giờ nuối tiếc nhé.

Go For Youth!

Recent posts