Nếu hỏi tôi điều gì khiến Lanzhouxi trở nên ấn tượng trong tôi, có lẽ đó là một trong những trạm tàu lửa đẹp nhất so với những nơi tôi từng đi qua. Một trong những điều khiên tôi có cảm nhận như trên chính là cái cách nhân viên ở nơi đây tạo cho mình một vẻ ngoài chuyên nghiệp không thua kém những tiếp viên hàng không hạng A, một điểm sáng đáng để học hỏi, tôi nghĩ vậy!.
Tiết kiệm chi phí mỗi chuyến đi chắc là cụm từ quen tai đến độ phát nhàm chán tôi hay nhắc đến, nhưng thật sự với chuyến đi dài tận 1 tháng thì đây quả thật luôn là vấn đề tôi nghĩ đến đầu tiên khi quyết định lựa chọn hình thức di chuyển hay ăn ở của mình. Và tất nhiên, vì sao chúng tôi chọn đến Đôn Hoàng bằng chuyến tàu đêm thay vì oằn mình trên chiếc nệm êm ái của một khách sạn nào đó ắt hẳn bạn cũng biết. Giải quyết thật nhanh đống vali khá cồng kềnh chúng tôi thả mình ngay xuống những băng ghế rồi nhắm ghì đôi mắt hơi phần mệt mỏi mặt tiếng tàu xình xịch xé gió lao vun vút ngoài kia. 6h hôm sau,
Đến bến xe đôn hoàng lúc 6h sáng, vẫn còn chút dư âm cơn thèm ngủ đêm qua chúng tôi vội vã leo lên xe bus để về trung tâm thành phố với giá 3 tệ/người. Mọi sự mệt mỏi chỉ thật sự tan biến khi những chiếc bao tử rỗng tuếch của 2 đứa tôi được lấp đầy bởi màn thầu và cháo loãng khá ngon từ quán ven đường.
79 tệ/đêm quá rẻ cho 3 người chúng tôi lựa chọn trú ngụ tại 1 khách sạn tìm thấy trên Booking. Việc tìm đường không mấy dễ dàng khi loay hoay mãi tôi không tìm thấy điểm cần đến, và rồi “Thần may mắn” cũng chiếu cố cho nỗ lực của cả bọn khi được một bác ở khu chợ cực nhiệt tình & siêu dễ thương gọi chủ khách sạn ra đón. Giấc mơ 79 tệ tan biến khi mình không hề có ID card để được trú lại. Cố gắng vớt vát 1 hostel giá 42 tệ nhưng hết mất 1 chỗ, và vị thần may mắn lại cứu 1 bàn thua khi có 1 hostel còn đủ chỗ với giá 40 tệ thôi. Phù! Tạm biệt khách sạn ngàn sao, tụi tui có chỗ qua đêm nhé!
Hostel nói được tiếng anh, anh chủ nhiệt tình qua đón, đẩy vali, phòng ốc rộng sạch sẽ chỗ tắm to thoải mái, có giặt đồ với giá 10 tệ / lần
Dunhoang international youth hostel
Yên tâm về cư trú, chúng tôi thong thả bắt taxi 10 tệ thay vì đi bus số 3 ( 3 tệ / ngừoi) để qua khu Mingshanhill và Spring Moon Crescent
Đôn Hoàng dang tay chào 3 lữ khách phương xa với con đường đến sa mạc gobi đầy nắng. Lọt thỏm trong lòng Gobi, những hàng cây xanh thẳng tắp tạo thành một ốc đảo tươi xanh với khí trời dịu mát dưới những tầng mây trong lành.
Sa mạc, cụm từ nặng nề luôn khiến chúng ta liên tưởng một cách đầy định kiến về 1 khoảng không gian rộng lớn được bao phủ bởi mênh mông 4 bề là cát & gió. Ở nơi tận cùng thế giới đầy khắc nghiệt đó không có sự sống, có chăng chỉ là vài ba cây xương rồng rũ rượi hay vài ba nhánh thực vật kì dị vùi lấp chơi vơi giữa biển cát. Chốc chốc là vết chân phai màu của vài ba chú lạc đà đi ngang qua. Ấy thế mà Gobi cho tôi thấy một khung cảnh hoàn toàn khác, giữa 4 bề bao vây bởi tường thành cát cao là cả một cộng đồng chan hòa. Ở đó vẫn có trường học, khu vui chơi, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường và tấp nập. Thực vật không hề nghèo nàn khi cây cối ở Đông Hoàng được trông nhiều, hai bên đường đã ngã màu sắc thu tạo nên khung cảnh như một bộ phim Hàn Quốc lãng mạn tôi từng xem.
Vắt óc suy tính rất kĩ càng để quyết định tiêu tốn tận 120 tệ vé vào cổng cùng bus sightseeing 20 tệ và cưỡi lạc đà ( 100 tệ) và ko được dùng thẻ sinh viên, tôi thầm mong Gobi không làm mình thất vọng.
Dun trong tiếng Trung chính là “Greatness Huang” cũng có nghĩa là Splendor. Chả trách sao cảnh đẹp của Đôn Hoàng thuộc tầm bậc nhất bởi độ tráng lệ & to lớn. Bước qua khỏi cổng chào, từ ánh nhìn đầu tiên trái tim tôi như thắt lại bởi khung cảnh quá đỗi rộng lớn của nơi đây. Mặc cho cái nắng gắt táp vào mặt bởi những làn gió khô khốc, tôi nhanh chóng tìm một góc đẹp nhất để ghi lại những hình ảnh suýt làm tôi ngất xỉu vì choáng
Sa mạc thêm phần mượt mà và tưoi mới hơn với sự tưới mát từCánh đồng hoa lau
Nếu ví sa mạc như một chiếc bánh to lớn thì ắt hẳn ốc đảo là phần nhân ngon lành nhất mà ai cũng phải thử. Đó là lý do vì sao chúng tôi tìm đến đặc sản “Ôc đảo” nơi đâu. Đối với những người trải qua một hành trình dài trên con đường tơ lụa khô cằn, khắc nghiệt nối nhiều châu lục từ Trung Á qua đến châu âu thì chắc hẳn ốc đảo thật sự là thiên đường để dừng chân nghỉ dưỡng sau chăng đương dài. Ốc đảo tại Gobi đặc biệt bởi nét cổ kính và lưu giữ mầm sống nơi sa mạc khô cằn. Một ngôi chùa nhỏ nơi hoang sơ sa mạc, có hồ nước mặt trăng hình lưỡi liềm nơi cứu cánh những đoạn đường dài vạn dặm và đâu đó những câu truyện người ta tương truyền khiến nơi đây trở nên thú vị. Chúng tôi quyết định băng dốc núi đứng leo lên cả ngàn bậc thang để lên đỉnh sa mạc tận mắt ngắm nhìn toàn cảnh nơi đây.
Thời khắc chinh phục độ cao của từng đồi sa mạc cũng là lúc Gobi đi vào tâm trí chúng tôi một cách thật khác. Ở cái nơi những tưởng chỉ có cát và gió, không hề có hơi thở con người thì tiếng tàu lượn hay trực thăng xé những bệt mây phá tan cái yên tĩnh nơi đây, như bản nhạc sống động vang vọng đánh thức Gobi đón chào những người bạn phương xa. Chậm rãi đưa nhịp điệu tại Gobi vào bản nhạc của cuộc đời mình, tôi hát vang trong niềm vui sướng hoan ca.
Không thể mua vé để đi hang đá Mạc Cao vì cần đặt trước một ngày ở ticket office , chúng tôi chọn phim trường Gencheng là điểm đến tiếp theo. Gencheng quang cảnh vắng người và chợt nhớ ra lịch trình còn có Hoàng Điếm phim trường đẹp hơn gấp nhiều lần nên chúng tôi quyết định chỉ chụp và ngắm nhìn từ xa.
Taxi chở chúng tôi qua office để mua vé gần khách sạn giá vé của Hang đá Mạc Cao tận 220 tệ ( gần 700k) quá cao so với di tích lịch sử bình thường nhưng với sự hấp dẫn của bề dày lịch sử văn hoá tôn giáo và nghệ thuật đầy mê hoặc, chúng tôi vẫn quyết tâm đến đây. Ở đây họ ko chấp nhận thẻ sv và mình được yêu câu tour guide theo ngôn ngữ ( bọn mình chọn english nhé).
Cầm được tấm vé trên tay chúng tôi về lại hostel và đi dạo chợ đêm đôn hoàng, trước đó ko quên ghé vào ăn món mì bò. Sau khi nạp thêm năng lượng nhận ra trời vẫn còn đẹp chán, thế là cả đám lượn lờ bằng city bus lặng ngắm cuộc sống ở Đôn Hoàng bình dị. Vi vu đến tối, chúng tôi tiến thẳng đến chợ đêm dạo qua các gian hàng. Mỗi gian hàng là một loại hình thủ công mỹ nghệ khác nhau nhưng vẫn mang nét đặc trưng của đôn hoàng với những biểu tượng như lạc đà, những bức bích hoạ ở Hang đá Mạc Cao xa xưa. Các món ăn ở đây đa dạng từ món Hàn tới món Trung, các bạn đừng quên thử món chân giò này nhé